Tình yêu như bát bún riêu
Không ăn cho hết để chiều nó thiu
Tình ta như bát bún riêu
Bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu sợi tình
Em như cục cứt trôi sông
Anh như con chó ngồi trông bên bờ
Xin em chớ nói anh khờ
Bố em ngày trước cũng chờ như anh
Tình yêu như thể rút thăm
Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.
Tình yêu như thể đi câu
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.
Tình yêu như thể quan sài
Mới lanh quanh ở bên ngoài đã run.
Tình yêu như thể dây thun,
Lúc co lúc giãn lúc sờn đứt ngay.
Tình yêu như thể người say
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.
Tình yêu như thể điểm mười
Có học cho hết cả đời vẫn mong.
Tình yêu như thể đuôi công
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.
Tình yêu như thể bánh mì
Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!
Đố ai định nghĩa được từ hôn.
Có khó gì đâu, dạ bồn chồn.
Hai người một góc, đêm tối tối.
Tựa má, kề môi thế là hôn….
Đố ai định nghĩa đưọc nụ hôn.
Có khó gì đâu một tâm hồn.
Hai đứa yêu nhau ngồi xích lại.
Môi kề mắt nhắm thế là hôn.
Nếu em là con gái
Anh cũng là trai tơ
Hai đứa mình cùng mơ
Cho đến ngày hôn lễ
Nếu anh là con rễ
Em cũng là con dâu
Hai đứa mình cùng giàu
Xây ngôi nhà mơ ước
Nếu em có thi rớt
Anh thi cũng không đậu
Hai đứa mình chung chậu
Cùng đâm hoa kết trái
Nếu em sinh con gái
Anh thì thích con trai
Để tối ngày lai rai
Hai cha con cuùng nhậu
(Tình yêu toán học)
“Phương trình” nào đưa ta về chung lối
“Định lý” nào sao vẫn mãi ngăn đôi
“Biến số” yêu nên tình mãi hai nơi
Điểm “vô cực” làm sao ta gặp được
“Đạo hàm” kia có nào đâu nghiệm trước
Để “lũy thừa” chẳng gom lại tình thơ
“Gia tốc” kia chưa đủ vẫn phải chờ
“Đường giao tiếp” may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! “Góc độ” yêu quá nhỏ !
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta
Tại “nghịch biến” cho tình mãi chia xa
“Giới hạn” chi cho tình yêu đóng khép
“Lục lăng” kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp
Tại tình là “tâm điểm” chứa bên trong
Nên “đường quanh” vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm ” hội tụ” vẫn hoài không với tới
Em cũng biết “tung, hoành” chia hai lối
Để tình là những đường thẳng “song song”
Điểm gặp nhau “vô cực” chỉ hoài công
Đường “nghịch số” thôi đành chia hai ngả
(Mười nhớ mười thương)
Một thương giọt nắng bên thềm
Để em hong suối tóc mềm như mây
Hai thương liền cánh chim bay
Chân trời góc biển đó đây chung lòng
Ba thương vườn nở nụ hồng
Tầm xuân anh hái tình nồng duyên trao
Bốn thương ngày ấy ngàn xa
Hai đầu nỗi nhớ đậm đà thủy chung
Năm thương câu nói thẹn thùng
Đường dài sỏi đá mình cùng sóng đôi
Sáu thương con nước dòng xuôi
Thuyền neo bến đỗ chẳng trôi xa vời
Bảy thương xuân ghé bên đời
Môi hồng chúm chím em cười với anh
Tám thương tình mãi thiên thanh
Xanh xanh màu lá xanh xanh biển trời
Chín thương chung rượu rót mời
Cùng nhau nhấp cạn một đời nồng say
Mười thương đeo nhẫn vào tay
Phải duyên mai trúc từ nay vợ chồng ….
Ghét em, anh ghét em hiền
Đôi gò má thắm, đồng tiền dễ thương
Ghét em sắc áo màu hương
Khiến hoa kém thắm, liễu nhường kém xanh
Ghét em, đôi mắt long lanh
Lại thêm cái giọng vàng oanh,rất là
Ghét từ mái tóc, làn da
Anh đây thật dạ, rất là ghét em
Ghét em bước nhẹ qua thềm
Anh đưa mắt ngắm chẳng thèm nhìn anh
Ghét em giọng nói rất thanh
Đi đâu cũng thấy một anh theo cùng
Ghét em vẽ đẹp hồng nhung
Anh kêu em cũng ung dung chẳng nhìn
Ghét em cái tướng thật xinh
Khi anh bày tỏ chỉ nhìn anh thôi
Ghét em bỏ lỡ tình tôi
Khi em xuất giá tình tôi lỡ làng
Ghét em, anh ghét vô vàng
Thương em chấp nhận muôn ngàn đớn đau.